Lão lừa già uể oải Bước lại gần giếng khơi Ngày xưa nó sâu lắm Giờ đã cạn nước rồi
Có thể do nước rút Hoặc bởi đất đổ đầy Nhưng sự thực: Nó cạn Như lão lừa đứng đây
Nhớ xưa, cả hai kẻ Cống hiến và đam mê Mang nước nguồn tươi mát Hiến sức chở đồ về
Mà nay, già và cạn Hết sử dụng được rồi Ngồi bên nhau ngao ngán Lặng nhìn, lệ tuôn rơi
Lừa già đứng lên ngáp Bỗng mất đà trượt chân Ngã lăn quay xuống giếng Đau ê ẩm toàn thân
May quá, đúng lúc ấy Lão chủ ngoài đồng về Lừa kêu gào thảm thiết Cứu tôi lên ngay đi
Ông chủ nhìn xuống giếng Sâu quá, cứu sao đây Mà từ lâu đã định Bỏ đi hai thứ này
Nghĩ vậy, lão lấy xẻng Xúc đất lấp giếng đi Lừa đang gào, đang khóc Chợt dừng, và nghĩ suy …
Ở bên trên, lão chủ Vẫn gắng lấp giếng sâu Vừa làm vừa nghĩ bụng Chắc lừa chết từ lâu
Mặt trời đã xuống bóng Giếng cũng sắp đầy rồi Gạt tay lau trán ướt Xúc vài xẻng nữa thôi
Bỗng tiếng kêu quen thuộc Vọng vang giữa không gian Giật mình nhìn xuống dưới Lừa đã lên an toàn
Thì ra mỗi xẻng đất Đổ xuống từ bên trên Lừa lại cắn răng nín Lắc nhẹ, và trèo lên
Cứ thế, bằng trí tuệ Cùng khả năng chịu đau Lừa mạnh mẽ khẳng định Ta còn dùng được lâu
Lặng thinh, lão chủ ngắm Kẻ đã cùng với mình Đi qua bao năm tháng Ra tử và vào sinh
Lão thôi không xúc đất Mà gọi bà vợ già Thòng dây thừng xuống giếng Để lão đưa bạn lên …
Ba bài học rất lớn Rút ra từ chuyện này: Một, sống tròn sau trước Chớ tình nghĩa theo ngày
Hai, dù đời đen bạc Đổ thách thức lên ta Hãy coi đó là bậc Bước lên, và đi xa
Ba, bỏ đi câu nói “Ngu như lừa”, nhớ chưa Dù kẻ tưởng tệ nhất Cũng chưa chắc đã thừa